Đường đua Vietnam Jungle Marathon 2017 chính thức bắt đầu lúc 4:00 sáng dành cho các vận động viên tham gia cự ly 70K. Lần lượt sau đó là cự ly 42K xuất phát lúc 5:15 và cự ly 25K xuất phát lúc 6:45.
Trở ngại đầu tiên của cuộc đua là việc mọi người phải dậy thật sớm để lên xe đưa về vị trí xuất phát. Thời gian di chuyển từ bản Hang (vạch đích) đến điểm xuất phát lên đến 90 phút. Đồng nghĩa với việc các vận động viên 70K phải khởi hành lúc 2:00 sáng, kế tiếp là 42K lúc 3:15 và 25K lúc 4:45.
May mắn là căn nhà của mình nằm cách khá xa khu vực tập kết xe bus nên không bị ảnh hưởng bởi các nhóm vận động viên 70K và 42K. Mọi người được ngủ thẳng giấc đến 4:00 sáng khi tiếng chuông báo thức lần lượt réo gọi. Tội nghiệp các bạn chạy 25K ngủ gần khu vực tập kết, đa số bị đánh thức lúc 2-3h sáng do tiếng ồn bởi các vận động viên xuất phát sớm hơn.
[extoc]Không quên nguyên tắc vàng
Việc đầu tiên sau khi thức dậy của mình là “kích hoạt bao tử” bằng cách uống một ly nước lớn. Đây là kinh nghiệm mình luôn sử dụng trước khi chạy dài buổi sáng. Quả nhiên hiệu nghiệm, sau 10 phút là bắt đầu có dấu hiệu “chột dạ” ngay ????
May mà không xảy ra tình trạng “kẹt xe”, ai cũng giải quyết nhanh gọn lẹ. Một khi “công việc” quan trọng nhất buổi sáng đã được xử lý, đầu óc nhẹ nhàng thanh thản vô cùng. Tự tin chiến đấu đến cùng luôn haha.
Mọi người tập trung ở khu vực ăn sáng khoảng 4:45. Mình nhặt nhanh một ổ bánh mì dằn túi rồi thẳng tiến lên xe khởi hành.
Băng rừng – leo núi Pù Luông
Đường đi từ bản Hang đến điểm xuất phát dài đến 90 phút. Tội nghiệp bạn nữ trong ban tổ chức ngồi cạnh mình, xe mới chạy 30 phút đã say, ói một bịch lớn.
Hành trình của mình có thể được chia thành nhiều giai đoạn như sau:
Hứng khởi xuất phát
Xe đến nơi khoảng 6h15. Mọi người ai cũng háo hức sẵn sàng chinh phục Pù Luông.
Sau phần giới thiệu ngắn gọn, đường đua chính thức xuất phát khoảng 6h50 phút. Đoạn xuất phát xảy ra tình trạng kẹt xe nghiêm trọng do số lượng vận động viên quá đông (140 người), trong khi đường chạy băng qua ruộng lúa chật hẹp. Bù lại cảnh quang sáng sớm thật tuyệt vời, đi chậm ngắm cảnh cũng chẳng sao.
Sau gần 30 phút đi bộ từng bước một, mình mới bắt đầu đặt được những bước chạy đầu tiên chinh phục Pù Luông. Tiết trời se lạnh sáng sớm thật sảng khoái. Hai bên là ruộng lúa xanh rì, xa xa mây bồng bềnh trôi. Còn gì sướng hơn thế này nữa!
5km đầu tiên khá dễ dàng khi đường chạy khá bằng phẳng. Chỉ đến sau check point đầu tiên (CP4), những con dốc đầu tiên bắt đầu xuất hiện. Đoàn đua bắt đầu có sự phân mảnh thành nhiều tốp nhỏ.
Ám ảnh dốc đứng
Sau CP6, thử thách kinh khủng nhất trong suốt chặng đua bắt đầu lộ diện. Đoạn dốc chỉ hơn 1 km, nhưng thẳng đứng bào mòn thể lực nhanh chóng. Gọi là vượt dốc có lẽ không phù hợp lắm, chính xác hơn là bò lên núi. Không hề có đường mòn, chỉ có các hòn đá to chồng chất lên nhau không ngớt.
Đến giờ mình vẫn còn nhớ cảm giác ám ảnh khi đó: hai bắp đùi rã rời, không cảm giác mà vẫn không được buông tha. Trên đường, Tây lẫn Ta thay phiên nghỉ chân ngồi thở, đứng thở, ai cũng tái tê mặc dù lúc này chỉ mới 1/3 chặng đường.
Sau bao khổ ải, đến lúc nhìn thấy đoạn dốc đi xuống, ai cũng mừng rơn: “Hết phải leo rồi”. Chưa kịp mừng được lâu, mọi người nhanh chóng nhận ra đoạn này nguy hiểm hơn cả lúc leo lên. Nhiều đoạn dốc đứng, xung quanh toàn đá to. Chẳng may trượt chân chẳng biết hậu quả ra sao nữa.
Phần thưởng xứng đáng
Phần thưởng cho gần 1 tiếng khổ ải trên dốc đứng là khung cảnh đẹp nhất của đường chạy: toàn cảnh thung lũng Pù Luông dần hiện ra trước mắt.
Chẳng biết các vận động viên chuyên nghiệp chạy đua giành thứ hạng có dừng lại ở đây thưởng ngoạn không. Chỉ biết đa số dân gà như mình ai cũng đứng lại ít nhất 5 phút để chụp ảnh, quay phim, check-in, Facebook, Instagram,…
Sau khi hoàn thành thủ tục check-in, mình nhanh chóng tiếp tục hành trình. Đằng sau, mọi người vẫn mải mê ngắm cảnh, chỉ còn duy nhất mình trên đường. Đường chạy tiếp tục bằng đoạn dốc xuống thung lũng. Trong phút chốc, mình đã chạy xuyên qua cánh đồng xanh ngắt.
Chạy xuyên cơn đau
Không nhớ rõ mình đã bị căng cơ, chuột rút bao nhiêu lần trên đường chạy. Nhiều lúc mình còn hoài nghi “What the fuck am I doing here!!!“, nhưng sau đó nhamh chóng lấy lại tinh thần: “Mình ở đây để trải nghiệm một trong những cung đường chạy đẹp nhất Việt Nam, và mọi cơn đau đều đáng giá để đạt được điều đó!“
Sau CP7, các đoạn dốc mới bằng đầu xuất hiện trở lại. Hai cơ đùi trước của mình đột nhiên biểu tình cùng lúc. Đoạn dốc dã man trước đó đã khiến hai bắp đùi quá tải, đòi được nghỉ ngơi. Mình phải giảm tốc độ kết hợp ngồi nghỉ, nạp GEL, uống nước để cố gắng hồi phục.
Sau gần 4km len lỏi trong rừng, mọi người đến CP8 nằm ngay trên đường lộ. Tiếp theo sẽ là 2.5K trên đường nhựa, trước khi bắt đầu đổ dốc về đích.
Hai bắp đùi trước của mình tiếp tục biểu tình mạnh mẽ. Đoạn đường nhựa này mình chủ yếu đi bộ để phục hồi, chạy không nổi. Chỉ đến khi gặp đoạn dốc xuống đường mòn, mình mới bắt đầu tăng tốc trở lại khi cảm thấy đôi chân đã dần bình phục.
Đoạn dốc thoai thoải dễ chạy nên mình cứ thế tăng tốc lên đến pace 5:00. Và mình phải trả giá gần như ngay sau đó. Đang hăng máu chạy thì cơ đùi sau của chân trái bị chuột rút, đau muốn khóc. Phải đứng tại chỗ gần 10 phút sau đó lết từng bước nhỏ, mình mới bắt đầu trở lại tốc độ…đi bộ.
Xuyên suốt 7km cuối, các vận động viên được chạy xuyên qua cánh đồn ruộng bậc thang, lung linh chẳng kém gì khung cảnh thung lũng trước đó. Mình liên tục nạp thêm GEL và nước điện giải để giúp cơ thể duy trì khả năng vận động. Lúc này đã hơn 4 tiếng “hành xác” liên tục.
Mình cứ tranh thủ thấy đôi chân có vẻ ổn là lại tăng tốc. Rồi lại bị chuột rút, phải đứng lại nghỉ. Rồi lại tăng tốc….Đau một lần còn thấy khó khăn, đau liên tục thế mà thành quen, cứ thế mà chạy về đích thôi.
Về đích xinh tươi
May mắn sao 5K cuối cùng lại diễn ra êm ả với mình. Còn bao nhiêu sức lục bung ra hết, chơi khô máu luôn.
Cách đích đến 500m là một con suối nhỏ với rất nhiều bướm. Thật ra lúc này mình chỉ cắm đầu chạy chẳng hề biết ở đó có bướm. Đến lúc về nghe mọi người kể lại mới thấy tiếc, sao lúc đó mình không chú ý để chụp lại vài tấm. May sao mò được ra một tấm do nhà tài trợ MUDE chộp lại cảnh mình đang băng băng về đích, nhìn ảo ghê gớm 😀
Khu vực đích đến được đánh dấu bằng quốc kì của các vận động viên tham gia: Nhật, Việt Nam, Trung Quốc, Pháp, Indonesia, Malaysia,…Cảm giác về đích trong sự cổ vũ của ban tổ chức và các vận động viên khác luôn luôn là trải nghiệm tuyệt vời nhất đường đua. Sau bao khổ ải đau đớn, cuối cùng mình đã chinh phục giải chạy trail đường trường đầu tiên trong sự nghiệp.
Hào hứng nơi vạch đích
Đa số các vận động viên sau khi về đích đều nán lại cổ vũ các vận động viên về sau. Tất cả tạo nên không khí náo nhiệt, tràn đầy tinh thần thể thao nơi vạch đích.
Mình tranh thủ nạp tí cơm và trái cây để bù lại năng lượng rồi ra chào đón mọi người về đích. Không khí bỗng trở nên cuồng nhiệt hơn hẳn khi mọi người chào đón hai vận động viên đầu tiên của cự ly 70K cán đích: Cao Ngọc Hà và Quang Trần. Hai cái tên này đã quá nổi tiếng trong làng chạy trail trong nước lẫn khu vực.
Trong số các vận động viên tham gia, mình ấn tượng nhất cặp đôi người nước ngoài tham gia cự ly 42K bằng đôi sandal! Không thể tưởng tượng được họ đã làm điều đó như thế nào. Mình mang đôi giày trail dày cộp mà còn thấy gian nan. Sao có thể leo núi bằng đôi sandal này hay thế!
Được biết hai anh chị này đã từng tham gia Vietnam Mountain Marathon trước đó cũng với các đôi sandal này. Còn giải năm nay, chị gái đoạt luôn giải ba cự ly 42K của nữ. Đúng là đẳng cấp!
Có ngồi ở vạch đích chào đón mọi người mới cảm nhận được hết tinh thần thi đấu quả cảm của runner. Nhiều bạn mặc dù đau đớn vì chấn thương, nhưng vẫn quyết tâm hoàn thành thử thách, không chấp nhận bỏ cuộc.
Lễ trao giải được tổ chức vào 6h30 tối. Duy nhất cự ly 70K của nam có chiến thắng thuộc về Việt Nam (anh Cao Ngọc Hà), các cự ly còn lại vô địch đều nằm trong tay các vận động viên nước ngoài.
Ngoài kia, vẫn còn một số vận động viên cự ly 42K và 70K đang chiến đấu trong đêm. Nghe đâu vận động viên cuối cùng về đích khoảng 9-10h tối. Quá đáng nể với tinh thần chiến đấu!
Ngày 2 VJM 2017 của mình được khép lại bằng một giấc ngủ không thể ngon hơn.
Chờ xem Kí sự Vietnam Jungle Marathon [Phần 3] nha mọi người…
Xem tiếp các bài viết trong series: Kí sự VJM 2017
Các bài viết cùng từ khoá VJM 2017
- [Tổng kết tuần] #Breaking2, Tuần 2 tập luyện VJM 2017
- [Tổng kết tuần] Tuần đầu tập luyện cho VJM 2017
- Chạy thử nghiệm đồ nghề thi đấu VJM
- Chuẩn bị hành trang VJM – Đồ nghề đi chạy trail
- Kí sự Vietnam Jungle Marathon – [Phần 3] Hành quân về nhà
Các bài viết cùng từ khoá Vietnam Jungle Marathon
- [QC] Du lịch thể thao tiếp tục lên ngôI vớI giảI chạy Vietnam Jungle Marathon Pù Luông 2020
- Bạn đã sẵn sàng cho Vietnam Jungle Marathon 2018 chưa?
- Kí sự Vietnam Jungle Marathon – [Phần 3] Hành quân về nhà
- Kí sự Vietnam Jungle Marathon 2017 – [Phần 1] Đường xa vạn dặm
- Kí sự Vietnam Jungle Marathon 2017 – [Phần 2] Khi mọi nỗi đau đều đáng giá
cho mình hỏi bạn dùng cam hành động gì và dùng dt gì để chup hình thế, ảnh đẹp ghê 😀
Điện thoại là iPhone 6 và Action Cam là YI Action Camera (https://www.yitechnology.com/yi-action-camera) bạn nhé
Bạn có cần gậy chạy bộ ko, và theo ý bạn thì có thật sự cần thiết có gậy không? Mình nghĩ trèo núi mà có gậy thì vướng, trừ khi đoạn đường đất rất trơn thì có thể gậy hữu ích. Please advise, thank you!
Gậy cực kì hữu ích. Hữu ích ra sao bạn có thể xem kí sự DUT 2018 của mình: https://yeuchaybo.com/ki-su-dalat-ultra-trail-phan-2-hon-ca-ki-vong/, hoặc chờ xem tiếp kí sự VJM 2018.