Mình đang ngồi viết bài này trong tình trạng toàn thân ê ẩm, đau nhức. Giống hệt tình cảnh như vừa mới về nhà sau giải chạy trail địa hình. Nhưng lần này nguyên nhân không phải do chạy bộ, hay đạp xe hay bơi lội, mà là do đá banh. Hơn 2 năm rồi mới xỏ giày trở lại ra sân cỏ nhân tạo 5 người đua sức.

Đá banh là môn thể thao gắn liền với mình xuyên suốt tuổi thơ đến khi trưởng thành. Nó từng là môn thể thao duy nhất mình tập luyện mỗi tuần để duy trì sức khoẻ, trước khi bén duyên với chạy bộ năm 2013. Từ đó, mình tiếp tục duy trì cả hai đam mê thể thao này trong suốt nhiều năm, cố gắng sắp xếp lịch trình để cả hai môn có thể bổ trợ lẫn nhau.

Quảng Cáo

Giải nghệ từ 2018

Kể từ năm 2018, do gia đình dọn ra riêng, khó sắp xếp thời gian tụ tập theo anh em trong hội banh nên mình đã nghỉ hẳn đá banh. Chạy bộ một mình là cách tốt nhất để mình duy trì sức khoẻ trong điều kiện thời gian hạn chế, phải liên tục thay đổi lịch tập cho phù hợp với hoàn cảnh.

Qua năm 2019, mình dấn thân vào món ba môn phối hợp. Thời gian rãnh rỗi chỉ toàn là bơi – đạp – chạy. Không còn đoái hoài gì đến cảm giác thèm đá banh nữa. Dù có muốn cũng không dám đi đá. Vừa ngại chấn thương, vừa ngại là chân gỗ sau cả năm không chạm banh.

Dù đã giải nghệ 2 năm, đam mê bóng đá dĩ nhiên lúc nào cũng hừng hực. Lâu lâu mình vẫn thèm cảm giác ra sân chạy đua, tì đè, sút bóng. Nhưng đâu phải muốn đá lúc nào cũng được. Đá banh đâu giống như chạy bộ, thích xỏ giày ra chạy lúc nào cũng được!

Đá banh phải cần ít nhất 10 người mới lập được 2 hội choảng nhau. Mà giờ kiếm đâu ra được 10 mạng rãnh rỗi cùng lúc để đi đá banh. Gom được 4 mạng đi nhậu đã khó lắm rồi! (Mình không dám đá với người lạ, lỡ gặp hội đá xấu dễ bị chấn thương).

Quay lại sân cỏ

Anh Thuận chiều thứ bảy rãnh không? Đi đá banh với nhóm bạn đại học của tụi em!

May sao đang thèm đá banh thì được lời mời của em vợ của mình. Nó có kèo đá banh chiều thứ bảy mỗi tuần ở khu Trung Sơn. Hội toàn là bạn học đại học của nó nên đỡ lo bị chặt chém, đá xấu.

Quất liền!

Siêu cầu thủ Thuận Bùi thời đỉnh cao phong độ khi khoác áo team Nike

Các đôi giày đá banh mình có trước đây đều đã đem cho hết sau quyết định từ giã sân cỏ cách đây 2 năm. Mình phải mượn tạm giày của em vợ dùng tạm. Thời gian tới nếu vẫn sắp xếp đá thường xuyên, mình sẽ đầu tư 1 em Nike mới.

Cảm giác lóng ngóng khi cầm banh: chẳng biết chuyền cho ai, chẳng biết dẫn hướng nào là không thể tránh khỏi trong những phút đầu tiên. Lâu lắm rồi mình mới tham gia một môn thể thao có tính đối kháng trực tiếp thế này. Gần 3 năm nay chỉ toàn đối mặt với chính bản thân mình: TIẾP TỤC hay BỎ CUỘC!

Sau khoảng 15′ làm quen nhịp độ, mình dần cảm thấy tự tin và đá ăn ý hơn với đồng đội trên sân. Trận banh hơn 60′ dưới cơn mưa thật quá sướng! Sướng quá sướng!

Ê ẩm khắp người!

Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần sau trận banh sẽ bị bầm dập, êm ẩm nhưng mình không ngờ nó lại đau đớn đến thế. Toàn bộ cơ thể từ vai, hông, eo, đến bắp đùi, ống quyển, cổ chân đều đau nhức. Chỉ một trận banh 60 phút mà đau nhức y hệt như 1 chuyến trail hành xác 6 tiếng. Thậm chí còn tệ hơn khi trán cũng đau (có lẽ do vô sân ham đánh đầu, nên giờ phải trả giá).

Sáng chủ nhật như thường lệ mình vẫn dẫn Silk đi bơi. Tuy nhiên chỉ có Silk vẫn tập bơi chăm chỉ. Ba Silk do quá đau nên chỉ quay vòng vài trăm mét nhẹ nhàng rồi phải chuyển qua hồ jacuzzi nằm thư giãn. Buổi đạp / chạy chiều chủ nhật giải tán luôn!

Hôm nay thứ hai là ngày off-day (ngày nghỉ) nên mình có thêm thời gian cho cơ thể hồi phục. Toàn thân vẫn còn ê ẩm, đau nhức. Hy vọng qua ngày mai sẽ giảm bớt để có thể quay lại với giáo trình Zwift Academy đang chờ…

Hóng đến trận banh kế tiếp vào thứ bảy!

Quảng Cáo

Các bài viết cùng từ khoá tổng kết tuần

Các bài viết cùng từ khoá đá banh

Similar Posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *