Chiều nay mình đã có được bữa tập nhẹ xả cơ đầu tiên sau 3 ngày nằm chèo queo vì COVID-19 hành hạ. Đó chỉ là một đạp xe nhẹ nhàng khoảng 25’ trên Smart Trainer nhưng mang lại nhiều cảm xúc đặc biệt.

Nhớ lại cái thời 2015 – 2017, mình được vợ phong danh hiệu “thánh trúng gió” vì cứ vài tháng là lại bị trúng gió, cảm cúm. Lần nào cũng phải nằm liệt giường 2-3 ngày mới hồi sinh trở lại. Ví dụ đây, đâyđây, thêm ở đây nữa. Lần nào bị trúng gió đều mình đều ghi lại trên blog hết.

Quảng Cáo

Nhưng thời đó đã xa lắm rồi! Trong gần 5 năm trở lại đây, mình đã trở nên chai sạn với gió, không còn bị gió quật, gây ra những đợt “bạo bệnh” nằm liệt giường 3 ngày nữa.

Chỉ đến khi COVID-19 tấn công vào hồi đầu tuần, mình mới phải nếm trải lại cái cảnh “bất lực toàn thân”. Đầu thì đau, vai lưng thì mỏi, họng thì rát, miệng thì ho.

So về mức độ, đợt COVID-19 này nhẹ nhàng hơn các đợt cúm hồi xưa. Nhưng việc phải nằm 1 chỗ trong 3 ngày là ác mộng với 1 thằng thích vận động tay chân như mình, đặc biệt trong giai đoạn cao điểm cày bừa giáo án IRONMAN 70.3.

Nếm trải những ngày nằm bẹp dí vừa qua càng giúp mình củng cố niềm tin về tầm quan trọng của sức khoẻ. Niềm tin về những lợi ích của việc rèn luyện thể thao để cải thiện sức khoẻ thể chất lẫn tinh thần. Qua đó, càng cảm thấy có thêm động lực cho những buổi tập đang chờ đợi mình hồi phục để quay trở lại.

Đối người ngoài, họ sẽ chẳng hiểu tại sao có những “thằng điên” phải bơi, đạp chạy hùng hục mỗi ngày để làm gì, để rồi đến cuối tuần than đau, than phê, thèm đi massage. (Thằng điên đó chính là mình). Hay theo lời của 1 đứa bạn của mình: “Tự nhiên đi hành xác làm gì để rồi giờ than đau quá! Sao không ngủ đi cho khoẻ!”

Còn đối với người trong cuộc, đơn giản đó là niềm vui tập luyện.

Thật khó giải thích cho cái niềm vui kì quặc này cho những ai chưa “đắc đạo”:

  • Tập luyện chẳng mang đến tiền bạc, mà ngược lại còn rất dễ gây lủng ví nếu không biết kiềm chế. Giày mới nào cũng mới sắm, xe mới nào cũng muốn mua.
  • Tập luyện kiểu gì mà càng lúc nhìn càng gớm: suốt ngày đi phơi nắng, da đen thui, người khô quắp tong teo, chẳng khác nào 1 con cá khô.
  • Mỗi lần đi thi đấu, phải tốn 1 thêm núi tiền cho phí đăng ký, vé máy bay, khách sạn, và cả tiền đi massage phục hồi sau khi về nhà.

Nhưng cái niềm vui kì quặc này nó mang đến nhiều thay đổi tích cực về phong cách sống:

  • Học cách đi ngủ sớm, thức dậy sớm để có thêm thời gian hoàn thành các bài đạp xe / chạy bộ dài 2-3 tiếng mà giáo án đề ra.
  • Học cách sắp xếp lịch nhậu để không ảnh hưởng đến các buổi tập. Dạo gần đây mình chỉ đi nhậu vào tối chủ nhật vì thứ hai là ngày off, không phải tập gì cả.
  • Tự động thực hiện chế độ diet, tránh xa các món chiên dầu, khó tiêu (vì nếu không sáng mai sẽ trả giá trong khi đang chạy ngoài đường).
  • Học cách lắng nghe cơ thể, chú ý đến những cơn đau để biết dừng lại đúng lúc, tránh gây quá tải dẫn đến chấn thương.
  • Luôn cố gắng tạo ra mục tiêu tập luyện mới cùng kế hoạch chinh phục nó. Từ đó có thể áp dụng vào công việc, kinh doanh.

Tóm lại là còn nhiều cái lắm, nhưng hiện giờ chưa hết COVID-19 hẳn nên não nghĩ chưa thông. Xin tạm dừng ở đây!

Tóm lại nội dung của bài viết này là: TUI TẬP VÌ TUI THÍCH! TUI THÍCH NÊN TUI TẬP! Vậy thôi!

Chúc bạn luôn THÍCH những gì mình đang TẬP.

Quảng Cáo

Các bài viết cùng từ khoá niềm vui tập luyện

Similar Posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *