IRONMAN 70.3 Cebu (Philippines) có gì vui? Hỏi anh PHONG nha!

Cám ơn anh Trần Thanh Phong đến từ TNT Club (Tây Ninh Triathlon Club) đã chia sẻ trải nghiệm thi đấu ở IM 70.3 Cebu 2019 vừa qua với cộng đồng Yêu Chạy Bộ!


[extoc]

Chỉ vì một lời khen tặng dành cho Cebu, với bãi biển đầy nắng, cát trắng tinh, swim course sẽ được tung tăng ngắm từng đàn cá bơi lội trong những rặng san hô tuyệt đẹp, mà tôi quyết định tham gia race này ngay khi BTC vừa mở đăng ký. Không chỉ vậy, tôi còn chốt thêm được 3 anh em khác ở TNT Club cùng “xuống hố” với mình. Đến ngày race, một anh không tập tành gì, sợ quá bỏ cuộc. Vậy là TNT Club còn lại 3 chàng “ngự lâm pháo thủ”. Lên đường thôi!

Quảng Cáo

XIN CHÀO CEBU!

Tối hôm đầu tiên, chúng tôi đến Cebu khá trễ sau khi phải bay nối chuyến tại Manila nên chỉ kịp đi ăn tối, uống vài chai bia rồi về ngủ. Sáng hôm sau chúng tôi đều thức giấc sớm, mỗi người có gần một giờ đồng hồ để ráp nhanh con chiến mã của mình rồi đạp xe thẳng ra Shangrila Resort, nơi tổ chức race để check-in. Khâu check-in lấy BIB và race kit diễn ra rất nhanh chóng. Phải nói là khâu tổ chức của họ rất chuyên nghiệp, không chờ đợi, không nhầm lẫn hay thiếu sót. Mọi thứ rất mượt mà và cuối cùng mỗi đứa tụi tôi nhận được một balo to đùng với đủ đồ nghề, dầu gội, sữa tắm và cả panadol giảm đau.

16h chiều hôm đó, tụi tôi quyết định dành thời gian đạp thử đường đạp, sẵn đó đi du lịch vòng quanh đảo luôn. Mạ ơi! Ngu ngu chọn ngay cái giờ tan tầm của cái ngày cao điểm để hít khói kẹt xe (sau này mới biết thứ sáu tuần nào giao thông của cả đảo du lịch này đều kẹt cứng). Thay vì đạp test đường, mỗi người chúng tôi phải vác xe đạp trên vai chạy bộ suốt một con phố dài. Chỉ có mấy đoạn được chạy cà giật chung với đám xe hơi, xe máy. Cảnh tượng hỗn loạn không thua gì kẹt xe ở Việt nam. Được gần 10km, anh em thấm mệt vì khói bụi, quyết định ngừng lại, quay về.

Cảm nhận đầu tiên là mặt đường rất dằn và lởm chởm đá. Tôi bắt đầu lo lắng cho cặp vỏ tubular không ruột của mình. Do lần đầu sử dụng trong race nên tôi chưa tự tin cho lắm. Thôi kệ, sống chết có số! Tôi nghĩ vậy. Cùng lắm thì hơi mất thời gian xíu thôi. Dù sao thì cũng sẽ có vỏ dự phòng để thay.

Sáng hôm sau là thứ bảy, chúng tôi hẹn nhau ra biển để bơi thử. Đúng là vừa bơi vừa ngắm cá thiệt. Nước ở đây trong veo, san hô và cá khắp nơi, ngay khi tôi vừa ra cách bờ vài chục mét thôi. Ngoài khơi thì sóng chỉ lăn tăn nhẹ nên tôi bơi khoảng 200m rồi vòng lại vô bờ. Thôi, test vậy đủ rồi, để dành sức cho ngày mai còn race nữa chứ!

Chiều hôm đó, sau khi cẩn thận kiểm tra lại chiến mã lần cuối, chúng tôi đạp xe ra khu resort để cho xe vào bãi của ban tổ chức. Quái! Xe tôi bỗng phát ra một tiếng kêu lạch cạch khó hiểu ở mỗi vòng chân. Tôi hơi lo lắng nên ngừng lại mấy lần để kiểm tra, nhưng ngay khi tôi xuống xe thì tiếng kêu đó không còn nữa. Kêu thì không sợ, chỉ sợ đang đạp mà rớt cái gì ra khỏi xe thì mệt. Nghĩ mãi, tôi đoán là do cái pe-dan bị khô dầu ở ổ bi. Dặn lòng sáng mai sẽ đem theo chai dầu sên để châm một ít vào đó, hy vọng nó sẽ hết kêu. Còn một chút lo lắng nhưng thôi cứ cho xe vào bãi, dù sao cũng hết giờ để sửa nó rồi. Tôi cẩn thận xả mềm hơi trong bánh, đề phòng trời nắng quá, vỏ bị nổ và không quên ghé lấy time-chip trước khi ra về.

Tối trước race, sau khi sửa soạn race kit đầy đủ cho vào balo, làm thủ tục “cúng tổ”, bọn tôi ra một nhà hàng quen và ăn uống khá cẩn thận, những vẫn không quên uống 1 chai bia trước khi quay về khách sạn ngủ sớm.

SẴN SÀNG RA RACE

4h sáng, đồng hồ chưa reo tôi đã thức giấc. Giấc ngủ cũng không ngon cho lắm nhưng dù sao cũng được 5 tiếng. Vậy là đủ pin rồi! Tôi lót dạ bằng 2 lát bánh mì ngọt, uống nhanh một ly cà phê sữa rồi gọi Grab để lên đường.

Trời còn tờ mờ tối, nhưng không như các race khác, BTC ở Cebu bố trí rất nhiều đèn trong bãi xe nên chúng tôi khá thuận lợi khi kiểm tra xe của mình. Tôi cẩn thận xếp gọn 2 túi đồ đạp và đồ chạy vào hộc chứa bên dưới xe đạp rồi đổ nước vào trong các bình trên xe. Tôi không có ống bơm nên phải mượn của một anh bạn kế bên để bơm căng 2 bánh của mình và không quên châm một ít dầu vào ổ bi của pedan. Lạy trời cho mày đừng kêu nữa dùm tao cái, tôi nghĩ. Đương nhiên là tôi cũng không quên chụp choẹt với vài anh em chiến hữu trước giờ xuống biển. Tinh thần ai cũng thoải mái, phấn chấn vì nghĩ race này không khó.

Kiểm tra xe cộ xong, tôi đi bộ ra bãi biển, không khí lễ hội ở đây thật náo nhiệt, MC đọc loa liên tục cỗ vũ tinh thần cho vận động viên. Tôi gặp thêm vài chiến hữu Việt nam ở đây, tụi tôi cười nói rôm rả. Biển sáng nay lặng sóng hơn cả hôm qua. Tôi thầm nghĩ, biển như vầy thì bơi khoẻ, lát tha hồ ngắm cá với san hô nhé!

Tiếng còi xuất phát đã điểm, nhóm vận động viên pro xuống biển trước, chúng tôi trật tự xếp hàng vào các khu vực khác nhau theo màu nón của mình và lần lượt được lùa xuống nước. Liếc nhìn đồng hồ, nhịp tim của tôi đã tự động lên 130bpm từ lúc nào không hay. Hồi hộp xíu thôi, lần nào cũng vậy mà, tôi tự trấn an. Tiến sát dần đến vạch xuất phát, tôi chờ hiệu lệnh rồi chạy ào ra biển.

Quảng Cáo

Xem tiếp các bài viết trong series: Kí sự IRONMAN 70.3 Cebu 2019

Các bài viết cùng từ khoá IRONMAN 70.3

Các bài viết cùng từ khoá Triathlon

Similar Posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *