Mới về nhà sau chuyến du lịch Nhật Bản chưa đầy tuần, gia đình mình lại tiếp tục… xách ba lô lên đi tiếp. Lần này là về quê Quảng Ngãi tổ chức đám giỗ ông nội.
Đây là lần đầu tiên bé Silk nhà mình được về quê ra mắt họ hàng nên thích lắm. Ban đầu cô gái có phần căng thẳng vì gặp toàn người lạ, nhưng sau khi quen thì quậy phá tưng bừng.
Sáng thứ sáu mình chủ động dậy sớm để làm một vòng ra ruộng ngắm lúa, ngắm vịt. Chuẩn bị phóng ra đường thì được thông báo: “Thay đồ đi ăn sáng.” Lúc này mới 6h!
Do mọi người muốn đi ăn cháo lươn nên phải thu xếp đi sớm kẻo… hết cháo. Ở đây mọi người ăn sáng sớm lắm. Ra trễ tầm 7h30 là hết sạch. Kế hoạch chạy bộ thất bại, bù lại bằng 2 tô cháo lươn no căng bụng. ?
Về quê nhiều cám dỗ lắm! Toàn món ngon, ăn không ngừng. Thời tiết mát mẻ, ăn no về là buồn ngủ. Lăn ra ngủ 1 giấc thì đến bữa trưa,…cứ thế đến hết ngày. Các ngày sau đó cũng diễn ra tương tự. Không quyết tâm là bảo đảm khỏi chạy, khỏi tập luyện gì luôn!
Chạy bộ giữa trưa – Làm chuyện khác người
Buổi trưa thấy trời nắng dịu, gió mát mẻ nên mình quyết định xỏ giày đi chạy. Buổi chiều chắc chắn sẽ có cúng bái nghi lễ không có thời gian, sáng hôm sau e là sẽ tiếp tục đi ăn sáng sớm. Không còn thời điểm nào hợp lý hơn chạy bộ ngay giữa trưa.
Trước khi ra khỏi nhà, mình phải vượt qua “dư luận” xung quanh:
- “Giờ này mà tập thể dục. Điên hả?“
- “Ai đời lại đi chạy giữa trưa nắng!“
- “Tập thể dục phải tập buổi sáng chứ, tập giữa trưa vậy chỉ có phản tác dụng!“
Sự thật là mình đâu có đi tập thể dục. Mình đang luyện chạy bộ, luyện nghiêm túc để tham gia HCMC Run 2017 mà. ? Vả lại runner chúng ta trước giờ toàn mang tiếng làm chuyện khác người mà:
- Tập luyện chăm chỉ vài tháng trời để được hành xác đến kiệt sức trong ngày thi đấu.
- Sẵn sàng chi ra vài trăm ngàn đến vài chục triệu để tham gia một sự kiện chạy bộ, chỉ để nhận về một tấm huy chương và cái sướng khi về đích.
- Chạy bộ mọi nơi, mọi thời điểm: đi du lịch cũng chạy, công tác cũng chạy, trời mưa cũng chạy, trời nắng cũng chạy,…
Chắc mọi người hiểu ý mình đang nói gì hen.
Chuyện của runner chỉ có runner mới hiểu ?
Thử thách khó khăn nhất khi chạy bộ dưới quê không phải là sợ lạc đường (như ở Osaka), sợ không chiến thắng được cơn buồn ngủ, mà là SỢ BỊ CHÓ CẮN. Năm ngoái mình đã từng chạy ở quê, đã bị đám chó đe doạ mấy lần nên lần này ái ngại ghê gớm.
Mình chạy theo đúng cung đường lần trước nhưng lần này không quay đầu lại giữa đường mà chạy thành một vòng lớn. Giữa trưa nhưng nắng không quá chói chang, gió mát mẻ nên chạy khá thoải mái.
Đoạn trong ruộng không có chó nên chạy tốc độ cao được. Còn sau đó ra đến đường nhựa chó ở khắp nơi nên mình phải giảm hẳn tốc độ. Nhiều đoạn phải đi bộ khi thấy “hiểm hoạ” phía trước. Có một đoạn chạy ngang căn nhà có hai con chó to, nó sủa um trời định di theo cắn. May mà nó bị xích lại, không là tiêu đời rồi ?
Cảm giác chạy bộ giữa trưa dưới quê đúng là KHÁC NGƯỜI thiệt! Mọi người ai cũng nhìn mình như vật thể lạ. Cứ như có một thằng khùng làm chuyện dở hơi. Cũng có thể do mình mặc đồ nổi bật quá nên người ta không nhìn không được. Áo xanh dương, quần đỏ, giày xanh dương – hơi chói xíu thôi mà! ☺
https://www.instagram.com/p/BNQWdmaASN1/?taken-by=yeuchaybo
Sau 4km, mình đã về nhà an toàn, không bị vết cắn nào. Lúc này chẳng mệt gì cả nhưng không dám làm thêm vòng nữa. Sợ lũ chó quá!
Vợ mình sáng nay cũng ham hố dậy sớm đi chạy. Kết quả: chưa đầy 20 phút đã phải quay về nhà do có quá nhiều chó =))
Cố gắng nhịn thêm ngày mai nữa để đầu tuần sau ra Hội An chạy tiếp vậy. Hy vọng ở Hội An ít chó hơn…
Các bạn xử lý thế nào khi đang chạy bộ bị chó dí theo? Hay có bạn nào chạy bộ ở quê hay ở chỗ lạ mà bị chó cắn chưa nhỉ?