Không quan trọng bạn là ai, không quan trọng bạn đến từ đâu, mọi người đều có thể chạy. Cũng giống như nụ cười không phân biệt giới tính, tuổi tác, giàu nghèo, chúng ta cười khi ta thích, ta cũng có thể chạy nếu ta muốn. Chúng ta cười khi ta chạy thì ta đã có được điều miễn phí tuyệt vời nhất thế gian rồi. Đấy là hạnh phúc.
Ngày còn bé tôi có những sở thích ngây ngô đến lạ kỳ, tôi thích ngồi bên hiên nhà ngắm hết một trận mưa rào hàng giờ liền để rồi hửi hửi cái mùi hơi đất, tôi thích nhìn một đàn kiến tha một con sâu về tổ hàng giờ liền, tôi thích đợi một con ốc sên sến súa nào đó hàng giờ liền, đợi xem tôi đang đợi nó điều gì. Tôi chẳng biết nó đi về đâu, đến nơi nào, tôi chỉ biết rằng nó đang di chuyển, rất rất chậm nhưng tôi chẳng hề bực mình vì điều đó. Có lẽ sở thích của tôi là được nhìn ngắm những thứ chán ngát đến phát điên trong 1 khoảng thời gian dài vô định.
Thực ra những lúc như vậy, tôi được yên lặng suy nghĩ rất nhiều. Tôi thắc mắc về sự tồn tại của mọi thứ. Tôi hiếu kỳ về 1 con ốc sên cả đời vận hành cỗ máy chậm chạp đó để làm gì. Tôi tử hỏi bản thân mình: “Chúng ta đang chạy vì cái gì?”
Lại nói đến chuyện trước đây, cái thưở mà việc thức dậy mỗi sáng đi học thật là cực hình, cái thưở mà tôi vốn quen với việc được thức dậy bởi 1 tiếng gọi của cha, 1 cái ôm hôn của mẹ hơn là 1 bản nhạc inh ỏi phát ra từ cái điện thoại bé xinh như bây giờ. Tôi còn nhớ lắm chứ, cha tôi có 1 thói quen sáng cứ 5 giờ sẽ dậy tập thể dục nhẹ, sau đó đi chạy bộ. Hồi đó tôi thèm ngủ đến kinh khủng, có khi cha phải gọi 3,4 lần cộng thêm vài cái hôn của mẹ mới quằn quại lết ra khỏi giường được. Tôi chẳng thể nào hiểu nổi cha mình, ông sẵn sàng hi sinh giấc ngủ để vật lực ra ngoài chạy, chạy và chạy khi mà bên ngoài trời vẫn còn đầy sương. Đến bây giờ, mỗi dịp được nghỉ lễ về thăm nhà, tôi vẫn thấy cha tôi chạy bộ vào mỗi sáng, khác là nay đã có thêm tôi.
…Tôi vẫn đang dốc hết sức điều hoà thở và điều khiển đôi chân theo quán tính, đầu óc vẫn đang quay moòng. Tôi đang tự hỏi mình làm điều này để làm gì, vì sao tôi chạy, cái gì đã khiến tôi bắt đầu. Một lúc để giải hết những câu hỏi trên quá ư là phức tạp, tôi ngước mặt lên. Bầu trời hôm nay xanh quá, tôi chỉ còn vài dặm cuối cùng và tôi cần phải hoàn thành nó, tôi không thể bỏ cuộc, nhất là ngay lúc này…
Bạn hỏi tôi có yêu chạy bộ không thì câu trả lời là có, còn thích không thì lại là chuyện khác. Tôi ghét nó. Đây là môn thể thao hành xác người, cũng như bao bộ môn vắt sức lực khác bạn sẽ phải đối mặt với muôn vàn thử thách nếu muốn thực sự “chơi” nó, chứ không phải là biết đến nó thôi đâu.
Mọi người vẫn hay đùa nhau rằng, mỗi ngày, bạn hãy chạy 1 tiếng để thấy 23 tiếng còn lại thật hạnh phúc. Ở một góc độ nào đó, tôi cũng chạy theo phương châm sống này. Tôi đến với chạy, chẳng do cơ duyên hay năng khiếu gì, tôi chỉ là tên sinh viên quèn sáng tối ngập đầu trong 4 bức tường và 1 cái màn hình. Sáng ra tôi dậy khi mọi người đã đi làm, lên lớp muộn với bộ mặt ngái ngủ, thất thểu. Tôi muốn thay đổi 2 điều trên, dậy sớm và tràn trề năng lượng để học tập, tôi xách giày ra và chạy. Có lẽ tôi mắn mắn hơn người khác rằng, một khi tôi đã làm điều gì thì tôi làm đến cùng, vậy nên cũng không khó lắm cho việc dậy thật sớm và ra đường chạy bộ với cái rét căm căm da thịt.
Sau 1 tháng chạy theo giáo án 5k, với hơn 1 tuần tự mày mò và vô tình bị yêu YCB, mọi thứ đã thay đổi. Tôi thấy mình tốt hơn, tôi đã viết ngay bài review của chính mình để cảm ơn anh Thuận Bùi và được anh đăng lên website: Chạy bộ giúp điều hoà giấc ngủ và tạo thói quen dậy sớm . Tôi thấy khá vui và thú vị khi mình được góp mặt trên trang của anh. Và cũng khá rùa bò khi tôi mất 3 tháng để hoàn thành giáo án 5k. Dẫu sao thì tôi cũng đã theo đuổi nó đến cùng và tôi vui vì điều đó. Còn bạn thì sao?
…Lúc đầu cũng hơi mệt, 3km đầu là quan trọng nhất. Bạn sẽ gần như nếm trải mọi thứ và tưởng như đánh đổi tất cả chỉ để chạy. Tôi mình bắt đầu đổ mồ hôi hột, tim đập nhanh hơn rất nhiều, hơi thở cũng gấp gáp hơn. Chân tôi bắt đầu đau, mỗi một bước tiếp xúc mặt đất tôi có cảm tưởng như mình biết ngay dưới bàn chân mình có cái gì, 1 viên sỏi hay từng ngọn cỏ, mọi cảm xúc đến rất thật cùng nhưng cơn đau. Mỗi bước chân tôi đều thấy có chút gai góc, cơ bắp tôi thắt lại gào thét còn đầu óc tôi bảo tôi hãy cố lên. 3km đầu, mọi đau đớn nằm ở đây, chỉ cần qua 3km đó thôi bạn sẽ chạy mà không cần nghĩ, mọi đau đớn sẽ không còn, bạn sẽ chỉ còn biết mỗi chạy và chạy, tin tôi đi vì tôi vẫn đang chạy….
Thế là tôi cứ dặt dẹo cái thành tích 5k đó cho tới tận 1 năm sau. Sau này tôi mới vỡ lẽ ra nhiều thứ, có lẽ đó chính là điều khiến tôi những ngày đó chưa bao giờ dám nghĩ mình có thể chạy tới 10k dù có tham khảo giáo án 10k trên mạng rồi. Đó là do tôi tự giới hạn bản thân mình. Ngày đó tôi làm gì có smartphone (bây giờ vẫn thế) nên tôi tự căn đường để tính thành tích.
Tôi đã không hề biết mình đã chạy xa như thế nào. Tôi đã xong cái giáo án 10k từ rất lâu rồi mà tôi chẳng hề biết, và vẫn đinh ninh sức mình chẳng bao giờ với tới 10k. Tôi đã tự nhốt ý nghĩ mình như thế và chưa bao giờ có ý định chạy nhiều hơn trong khi 10k vẫn chưa thành. Những ngày đó nghĩ lại khá khó khăn, tôi lên mạng và đọc đi đọc lại mấy bài viết về lợi ích chạy bộ. Cuối cùng, tôi chung quy lại chạy vì sức khoẻ bản thân. Đầu óc tôi tự nhủ như vậy để bắt tôi phải chạy thường xuyên. Nhưng tôi biết mình nghĩ gì chứ, tôi chạy chả vì cái gì cả, tôi vô định, tôi bắt đầu thấy mệt mỏi.
…Phụ kiện người chạy quan trọng nhất vẫn là đôi giày, vậy nên hãy yêu quý đôi giày của chính mình, cộng thêm vài thanh socola, 1 chai nước, ổn rồi đấy. Với một kẻ chạy nghiệp dư, tôi thấy vậy là dư cho tôi 1 ngày năng nổ trên đường chạy rồi. Nghe 1 ngày thì khiếp quá nhưng khiếp thật mà, chạy liên tù tì mấy tiếng cảm tưởng như 1 ngày đang dần trôi và gần như ngày hôm đó tôi sẽ nghỉ ngơi cả ngày. Chạy xong liêu xiêu luôn các bạn ạ. Bật Strava lên, cho điện thoại vào túi và ra ngoài hít thở không khí thôi…
Tôi mới hoàn thành cự ly Half-Marathon 21km cách đây 2 tuần thôi, vượt qua sức tưởng tưởng của chính mình. Suốt 1 năm tự bó hẹp chính mình trong cái cự ly 5k ấy và chỉ 1 tháng sau nhảy vọt lên 21k. Chắc các bạn hiểu cảm giác ấy. Tôi chuyển sang ở với anh trai nên tôi mượn được máy điện thoại của anh nhiều hơn. Và lần đầu được cảm nhận việc chạy thôi cũng có nguyên dàn hệ thống xử lý thông tin cho bạn, nào là distance, time, pace…tôi có chút thấy mình chuyên nghiệp.
Lần đó tôi chạy chỉ để làm quen với ứng dụng Strava nên tôi khá sốc vì ngay lần đầu đã chạy đến 13km. Tuần sau đó, tôi lại chạy tiếp lên 18k, tuần sau nữa tôi quyết định chạy HM luôn. Vẫn là 3km đầu, qua khoảng đó bạn sẽ không còn mệt mỏi, không còn đau đớn gì nữa, chỉ cần đưa chân ra và chạy thôi. Bạn sẽ bất ngờ bởi chính những gì bạn làm được. Tôi chạy và tôi thấy mình hạnh phúc.
Bây giờ thành ra tôi bị bệnh nghiện thành tích, không hẳn nghiện đâu nhưng tôi thích thú vì sau mỗi tuần thành tích tôi lại tăng thêm để cùng chia sẽ với mọi người trong hội LDR mà tôi tham gia. Phải nói thêm rằng làm việc gì cũng vậy cần có teamwork, có hội nhóm thì bạn mới đi xa được, những người anh em trong hội LDR thực sự là những tấm gương để tôi vượt qua giới hạn bản thân. Để tôi có thể từng bước thực hiện ước mơ về quãng đường marathon huyền thoại.
Chúng ta đừng quá câu nệ mấy chuyện bên ngoài, chỉ cần bạn có một động lực tốt và hãy tự đặt câu hỏi “Chúng ta đang chạy vì cái gì?” trước mỗi lần xỏ chân vào giày và chạy thôi. Bạn chạy tốt thế nào lâu đến đâu phụ thuộc vào câu trả lời của bạn. Hành trình của tôi đơn giản là để trả lời câu hỏi đó. Không quan trọng bạn là ai, không quan trọng bạn đến từ đâu, mọi người đều có thể chạy. Cũng giống như nụ cười không phân biệt giới tính, tuổi tác, giàu nghèo, chúng ta cười khi ta thích, ta cũng có thể chạy nếu ta muốn. Chúng ta cười khi ta chạy thì ta đã có được điều miễn phí tuyệt vời nhất thế gian rồi. Đấy là hạnh phúc.