Dù chỉ mới bắt đầu chạy bộ khoảng hơn 6 tháng, tôi nhận được rất nhiều câu hỏi với chủ đề như trên từ gia đình và bạn bè, trực tiếp lẫn gián tiếp. Nhiều người bạn thắc mắc vì lý do gì tôi lại cuồng nhiệt với bộ môn này đến thế? Vì thế tôi nghĩ mình cũng nên viết một vài dòng, một phần để giải thích cho mọi người hiểu cũng như để chia sẻ cảm nhận của mình trong suốt nửa năm chạy bộ vừa qua.
Tôi nghĩ rằng, mỗi người chạy bộ đều chạy với một lý do rất riêng. Thế nhưng cái riêng đó lại nằm trong những cái chung rất cố định. Tôi nghĩ mình cũng vậy, ngã rẽ dẫn dắt tôi đến với chạy bộ cũng có thể là đại lộ của hàng ngàn anh chị em có cùng chung sở thích. Tuy nhiên, tính tôi rất thích trình bày. Vì thế trước khi nhảy bổ vào cái lý do đầu tiên, tôi lại muốn kể loanh quanh về con người mình trước đã.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, không mấy giàu có, cũng chẳng đến mức khốn khó. Bên nội tôi khá là khắt khe với những lễ giáo phong kiến và những quy định ngặt nghèo. Thế nhưng, bố mẹ tôi lại nuôi dạy tôi theo chủ nghĩa “tự do cá nhân” của phương Tây. Có nghĩa, tôi thích làm gì thì làm, miễn làm sao đừng gây ảnh hưởng gì nghiêm trọng là được. Mặc dù vậy, cái tréo ngoe là ở chỗ tôi lại rất hà khắc với chính bản thân mình. Tôi tự đặt ra cho bản thân những quy định, tôi giao kèo với chính tôi về đủ mặt trong cuộc sống. Tốt có, xấu cũng có nhưng cái chính để chốt lại ở đây chính là, tôi không hề dễ dãi với chính tôi. Trong những năm tháng sống tại Hà Nội, tôi ý thức được hoàn cảnh của gia đình và vị trí của bản thân, vì thế, tôi lại càng ràng buộc thêm những quy định cho tôi về tài chính là chủ yếu, và các thứ xung quanh khác chẳng đủ thời giờ để mà nói ra. Tóm lại, nó là cái tiền đề cho cái lý do thứ nhất mà tôi chạy.
1. Tôi chạy để chinh phục chính cái thằng tôi
Thật ra, như tôi cũng có lần đã nói, tôi chạy để giảm stress từ công việc (công việc của tôi khá là stress theo quan điểm của tôi và các đồng nghiệp!). Lần đầu tôi chạy được khoảng 3KM (đi bộ hết quá nửa). Cảm giác rất ư là tồi tệ: mệt nhoài và khó thở. Thế nhưng, với cái bản tính hà khắc với bản thân, tôi đã nghĩ rằng “chẳng lẽ mình không chạy được nhiều hơn ?”. Từ đó tôi đặt ra những giới hạn 4K, 5K rồi 6K … để cái thằng tôi phải vượt qua. Dần dần, tôi phát hiện ra nguyên lý chạy bộ gần như là một phần tính cách của mình. Và cứ thế tôi chạy. Chạy để chiến thắng chính cái thằng tôi. Tôi đọc đâu đó trên internet có câu của Đức Phật dạy rằng “A man may conquer a million men in battle but one who conquers himself is, indeed, the greatest of conquerors” và đã kiên trì chạy với trọn vẹn ý nghĩa của điều này.
Như tôi đã nói ở phần dẫn, tôi chưa bao giờ dễ dãi với con người mình và tôi muốn nó phải vượt qua những mục tiêu mà tôi đề ra. Có một người anh nói với tôi rằng “Cái hay của chạy bộ không phải là đích đến mà chính là ở từng km mình đã vượt qua trên đường chạy. Và mỗi lần xỏ giày vào là một lần đấu tranh với chính bản thân mình”. Tôi nghiệm ra điều này hoàn toàn đúng. Mỗi khi chạy, cứ hết một KM thì tôi lại nhìn thấy cái thằng tôi, bạc nhược và mệt mỏi, nói với tôi rằng tôi chỉ là một thằng bạc nhược (và thật sự rất mệt) và tôi nên dừng lại ở đây chỉ vì tôi chẳng thể đủ sức mà chạy tiếp. Cứ mỗi KM trôi qua, cái thằng ấy nó lại hiện ra, lớn dần và lớn dần… Nó thật bạc nhược và yếu đuối nên tôi muốn vượt qua nó. Đơn giản thế thôi!
2. Tôi chạy để thấy mình vẫn đang “sống”
Đúng nghĩa đen của từ này. Tôi nghĩ rằng nhiều người sống mà chẳng biết là mình đang sống. Cuộc sống vội vã khiến chúng ta sống theo bản năng vô thức. Tôi cũng như vậy! Mỗi sáng thức dậy, tôi vô thức chạy đến công ty, chẳng lần nào nhớ trên đường đi có những gì, trời nắng hay nhiều mây. Vào đến nơi, suy nghĩ về công việc, những deadline phải đáp ứng, tôi cũng chẳng nhớ mình đã cảm nhận được gì từ cuộc sống này. Tối về thì lại lướt internet, facebook và dăm ba câu chat linh tinh. Tôi nhận ra rằng mình chỉ sống có một nửa nếu không muốn nói là ít hơn. Cái tôi cảm nhận hầu hết là áp lực công việc và cuộc sống, cái tôi nghe được nhiều nhất là những cuộc họp, giải pháp cho các vấn đề và phải làm gì tiếp theo, cái tôi nhìn thấy là những con số trên màn hình laptop. Vì thế, tôi bỏ những cái đó để chạy ra ngoài.
Như tôi cũng từng kể, khi mà đôi chân đã quen với việc chạy thì đầu óc chúng ta, ngoài việc điều chỉnh cho nhịp thở được đều đặn, có thể bỏ hết những điều phiền muộn và cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Tôi cảm nhận được sự bình lặng của bình minh buổi sớm và hương vị nhẹ nhàng của đường phố buổi đêm. Có một lần tôi chạy với nhóm vào tờ mờ sáng khi cơn mưa đầu hạ vừa tạnh, tôi cảm nhận được một bữa tiệc thịnh soạn của thiên nhiên (trong lòng đô thị), mùi của đất ẩm, giọt nước mưa đọng trên những tán cây ven đường và những tia nắng nhẹ nhàng ló dạng sau cơn mưa mang theo cầu vồng rực rỡ nơi phía chân trời. Những thứ này có lẽ, mỗi người trong chúng ta đã quên đi tự lúc nào không biết!
3. Tôi chạy để cơ thể khỏe hơn
Tôi theo đuổi sự hoàn hảo: một trí tuệ minh mẫn trong một cơ thể cường tráng. Tôi không thể chấp nhận bản thân có một cái bụng phệ đầy mỡ, một trạng thái ì ạch, chây lười đáng buồn khi người đàn ông già đi. “A healthy mind in a healthy body”: đó là cái tôi muốn bản thân theo đuổi. Trong thời gian đầu, do chưa hiểu rõ về chế độ dinh dưỡng dành cho chạy bộ, tôi đã bị sút cân khá nhiều và nhanh. Tôi giảm từ 70Kg xuống còn khoảng 63Kg trong vòng 2 tháng đầu chạy. Thật sự tôi đã khá lo lắng. Thế nhưng, tôi đã được những người đi trước chia sẻ về cách ăn uống và đang khắc phục vấn đề cân nặng của mình. Thật sự, đối với tôi, tăng cân khó hơn xuống cân rất nhiều. Thế nên, so với nhiều người, tôi vẫn khỏe chán!
4. Những lý do còn lại
Ngoài ra, có những lý do nhỏ khác mà tôi muốn gom lại trong 2 chữ “đam mê”. Tôi mê những đôi giày chạy bộ, những thiết bị hỗ trợ và quần áo chạy bộ. Thêm một cái nữa, tôi rất thích cảm giác mà một người anh gọi là “runner’s high” (phê chạy)! Tôi có hút thuốc nên tôi hiểu cảm giác phê thuốc. Tôi cũng thỉnh thoảng uống rượu nên cũng biết cảm giác say sượu. Và giờ tôi cũng mê cái cảm giác phê chạy.
5. Lời kết
Cuối cùng, có lẽ tôi sẽ dành thời gian để nói về những cuộc thi marathon. Tôi đã được đôi lần tham gia những cuộc thi nhỏ (mang tính chất phong trào). Đối với những người chạy bộ thì có lẽ đó là những ngày hội hiếm hoi nơi họ chia sẻ niềm đam mê chung. Tôi thích cái cách mà tất cả mọi người, không kể già trẻ, từ anh nhân viên quèn (như tôi) cho đến những anh Giám Đốc, CEO hay Chủ tịch của các công ty, tập đoàn, có thể xích lại gần nhau hơn, cùng nhau chinh phục những nấc thang của chính mỗi người. Cái cách họ chạy có thể khác nhau, tốc độ chạy cũng chả giống, những đôi giày đủ mọi nhãn hiệu; thế nhưng, họ đều có chung một con đường và một đích đến. Cái đích ở đây không hẳn là cái vạch “Finish” của đường đua mà có lẽ nó chính là những cái giới hạn mà bản thân chúng ta tự huyễn hoặc ra cho mình là “không thể làm được”. Và đối với mỗi người chạy bộ, họ đều muốn vượt qua những giới hạn của chính mình như thế. Chỉ vậy mà thôi!
Sài Gòn – 24/4/2014
(*) Trích bài viết “Chinh phục cầu Phú Mỹ cùng SRC (11k & 21K)“
Nguồn hình:
https://www.facebook.com/nikerunning
http://cmster.com/media
Mizuno Running
Anh cho em hỏi về chế độ dinh dưỡng của những runer đk không. Em tập chạy chở lại đk 3 tháng mà cân nặng của em xuống khá là nhanh , từ 71 kg xuống còn 65kg . em tập chạy cũng khá là lâu rùi, lúc mà cân nặng 71kg thì cơ thể khá là chắc, chứ không béo .
Hi David,
Hiện tại anh chưa có bài viết nào về chế độ dinh dưỡng nên kiến thức phần này khá hạn chế. Kinh nghiệm của anh là anh uống điều độ, đủ chất, giảm chất béo, và cứ thế mà chạy thôi. Nếu em muốn tham khảo thêm có thể xem ở Runner’s World: http://www.runnersworld.com/nutrition-weight-loss/nutrition-for-runners và cái này: http://m.runnersworld.com/sites/default/files/NutritionGuide_0.pdf
Chào bạn David, Như trong bài viết, mình đã từng bị giảm cân khá nhanh (từ 70kg xuống còn khoảng 64kg). Mình cũng đã khá lo lắng vì việc này; tuy nhiên, điều này còn tùy thuộc vào chiều cao của bạn. Như mình cao 1m73 nên việc cân nặng 64kg cũng không phải là nghiêm trọng. Quan trọng là bạn có hài lòng với vẻ ngoài của mình lúc đó hay không. Như mình thì theo đánh giá của mọi người xung quanh là trông hốc hác quá nên mình đã cố gắng ăn nhiều lên (để bù lại… Xem thêm »