Kể từ mùa điểm chạy giải đầu năm, mình bị cuốn theo thói quen tốc độ. Đa số các buổi chạy đều diễn ra ở cự ly ngắn, cường độ cao. Nói cách khác là chạy nhanh, chạy vội.
Thói quen này chẳng có gì sai. Ngược lại còn mang tính tích cực: duy trì được thói quen chạy bộ với quỹ thời gian hạn chế. Đâu phải ai cũng làm được vậy!
Tuy nhiên, nó vô tình khiến mình bỏ quên đi niềm vui của những buổi chạy nhẹ nhàng: thả hồn theo gió mát, lắc lư theo giai điệu của ca khúc yêu thích. Thay vào đó, đầu óc chỉ luẫn quẫn với suy nghĩ làm sao để chạy nhanh hơn, dáng chạy chuẩn hơn,…những thứ không mang lại nhiều niềm vui trong chạy bộ (ít nhất là đối với mình).
Mình chỉ vừa nhận ra điều đó trong buổi chạy chiều nay, khi đôi chân mỏi mệt chỉ muốn rải những bước thật chậm trên nền gạch công viên. Một bên cơ đùi sau đang biểu tình, có lẽ do bị căng cơ sau buổi đạp xe sáng thứ bảy tuần trước, nhắc nhở mình phải giảm tốc độ. Đừng cố quá kẻo quá lố!
Buổi chạy tưởng chừng nhàm chán hóa ra lại trở nên thú vị hơn hẳn!
Đã lâu lắm rồi mình mới có được một buổi chạy nhẹ nhàng thoải mái như thế. Tạm thời vứt bỏ hết các lý thuyết, kỹ thuật chạy bộ cao siêu (dao động chiều thẳng đứng, negative split, high cadence,…), chỉ còn lại hơi thở, đôi chân, nhịp tim đập, gió mát và những giai điệu yêu thích.
Mình dành thời gian để cảm nhận rõ hơn từng hơi thở, từng bước chạy. Thả hồn theo giọng hát của Ronan Keating: “The touch of your hand says you’ll catch me if wherever I fall. You say it best when you say nothing at all.“, bao âu lo muộn phiền nhanh chóng tan biến theo từng bước chạy.
Buổi chạy kết thúc với sự sảng khoái cao độ: bỗng nhiên thấy yêu đời hơn, và càng yêu chạy bộ hơn.
Sẽ còn nữa những buổi chạy như thế…
Kí sự sau một buổi chiều chạy bộ dưới trời mưa phùn nhẹ.