CHẠY 21KM TRONG ĐAU ĐỚN

Tôi đã mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy con đường nhỏ rẽ vào khu vực bãi xe, kết thúc phần đạp. Vậy là nguy cơ chuột rút té ngã trên xe đã không còn. Phía trước còn 21km chạy bộ, mình sẽ hoàn thành nhanh thôi mà, tôi vừa nghĩ vừa dắt xe chạy vào bãi. Nhưng than ôi! Lúc này tôi mới cảm nhận hai chân của mình đang đau dữ dội.

Tôi vừa tháo giày đạp và mang giày chạy bộ vừa nghĩ, thôi cứ ra chạy thử, nếu không ổn thì cùng lắm là đi bộ về đích thôi mà. Trời lúc này đã nắng gắt. Đi bộ 21km cũng phê lắm đó! Tôi nhét vội một nắm viên muối vào túi đeo hông, uống ngay 2 viên, cắn một gói gel rồi đứng dậy bắt đầu chạy. Vừa ra khỏi bãi xe, hai chân tôi biểu tình thật sự. Cứ mỗi nhịp chạy là bó cơ lại đau nhói, giật nhẹ như muốn rút lại. Tôi dáo dác tìm trạm tiếp nước để lấy đá lạnh chườm lên cơ hòng giảm đau. May quá, chạy hết km đầu tiên thì trạm tiếp nước đã xuất hiện. Tôi lấy đá viên bỏ vào bình nước cầm tay của mình rồi đổ đầy nước. Tôi lấy nước lạnh trong bình rưới nhẹ lên các cơ đùi và cơ bắp chuối. Một cảm giác giảm đau rõ rệt giúp tôi tiếp tục chạy nhưng liếc nhìn đồng hồ, pace chỉ ở ngưỡng 8:00 phút / km. Thật thảm hại! Cái này giống lết hơn là chạy – tôi nghĩ.

Quảng Cáo

Đến km thứ 2 thì đau quá, tôi quyết định ngừng lại, tấp hẳn vào bóng cây bên lề, nơi có một bậc thềm nhỏ để tôi ngồi xuống và duỗi thẳng hai chân. Bây giờ mà chạy nữa, tốc độ thì như rùa bò mà có nguy cơ cao bị chuột rút lần ba, thôi ngồi nghỉ một xíu cho cơ thư giãn rồi hy vọng chạy nhanh để bù lại – tôi lầm bầm chửi rủa – bà mẹ nó! nạp muối quá chừng mà không hiểu sao cơ vẫn bị chuột rút. Lúc này tôi thật sự lo lắng không biết mình có hoàn thành được 20km còn lại với tình trạng thê thảm này không: toàn bộ cơ chân đều đau và rút.

Khoảng 5 phút sau khi tưới đá lạnh, ngồi nghỉ và nhìn nhiều vận động viên chạy ngang, tôi thấy hai chân mình đã thư giãn hơn nên quyết định thử chạy tiếp. Vịn tường đứng dậy để không bị đau, tôi nhẹ nhàng cất bước.  Waoooo! lần này thì khoẻ hẳn, chân bớt đau và tôi đang chạy pace 6. Yeah! Một cảm giác tê tê vì vui sướng lan tỏa khắp cơ thể. Bây giờ thì tôi biết là mình sẽ về được đích!

SUÝT NÔN VÌ ĂN CHUỐI UỐNG COLA

Cơ chân không phục hồi hẳn nhưng đã bớt đau và không còn cảm giác giật giật nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn cẩn thận ghé các trạm nước lấy đá lạnh bỏ vào chai để tưới nhẹ lên bó cơ trong suốt quãng đường 20km chạy bộ. Đến km thứ 15, thấy bụng đói cồn cào, dù trong túi đeo hông còn đến 2 gói gel nhưng tôi không tài nào nuốt nổi. Tôi quyết định ghé vào trạm nước trước mặt để tìm chuối. May quá, còn duy nhất một trái to vật vã. Tôi như mèo đói vớ phải cá rán, chộp lấy ngay quả chuối, lột vội và ăn ngấu nghiến. Thường thì người ta chỉ ăn mỗi lần ¼ quả trong lúc race để tránh bị quá no. Tôi chơi cả quả. Vừa ăn xong, đồng chí tình nguyện viên đứng ngay bên cạnh bảo: “Cola, sir?” Thế chẳng kịp nghĩ ngợi gì, tôi đưa tay đón lấy ly cola và nốc hết.

Chạy khỏi trạm nước chừng 200 mét thì ôi thôi, quả chuối tôi vừa đẩy xuống bao tử trước đó 1 phút giờ đang nhầy nhụa nơi cuống họng. Tôi chỉ chực nôn thốc hết toàn bộ chuối, gel và mớ nước lạnh lỏng bỏng trong bao tử của mình ra ngoài. Bình tĩnh kìm lại, tôi đi bộ nhẹ, tránh cho gas của nước cola tiếp tục trào lên đẩy mớ sinh tố chuối ra ngoài. Tôi xoa bụng một hồi thì ợ liên tục mấy phát liền. Ơn trời ổn rồi, gas của Cola đã bị đẩy ra ngoài. Tôi tiếp tục chạy mà trong đầu thầm trách bản thân: cho chừa cái tội ham ăn cố uống, từ giờ đến lúc finish thề không cho thêm bất cứ thứ gì vào bụng nữa.

VỀ ĐÍCH TRONG NIỀM HÂN HOAN

Chạy thêm một lúc thì thấy tấm biển thông báo chỉ còn 3km nữa, tôi vui khấp khởi, cố chạy nhanh hơn. Tuy nhiên, đôi chân lúc này đã thấm mệt, tôi chỉ có thể còn chạy được ở ngưỡng pace 7. Thời gian trôi thật chậm và dài lê thê …

Bỗng tiếng nhạc ở finish line to dần, tôi rướn người cho sải chân nhanh hơn một chút. Mọi người hai bên đường vỗ tay, hò hét, cỗ vũ tôi: “Common! Common!”. Tôi tập trung từng bước chạy, hơi thở dồn dập, cho đến lúc rẽ vào con đường có lót thảm đỏ, tôi đã không còn nhớ chân mình đang đau. Như có thêm năng lượng, tôi đã chạy khá nhanh ở đoạn cuối này, chắc là pace 5 chứ không ít. Và kia rồi, cổng finish line thần thánh đã hiện ra trước mắt, tôi như người chết đi sống lại, sải chân chạy thật nhanh và mạnh…

Kí sự IRONMAN 70.3 Cebu 2019 - Chiến đấu với “bầy chuột” trên đảo nhiệt đới la tinh đầy nắng gió - ki su ironman 70 3 cebu 2019 11

Congratulation! Thanh Phong Trần from Vietnam” – một giọng đọc mạnh mẽ vang lên trên loa công suất lớn, tôi nghe mà như vỡ oà trong niềm vui sướng.

Hai cô gái xinh xắn, mặc trang phục lễ hội, đón tôi ngay sau vạch đích, choàng khăn lưu niệm và trao cho tôi chiếc huy chương của người về đích. Ôi! một cảm giác ngất ngây tuyệt vời của kẻ chiến thắng. Dù đã đi race nhiều lần, nhưng lần nào cũng vậy, cảm giác vượt qua vạch đích, được gọi tên và trao chiếc huy chương danh dự, chưa bao giờ làm tôi hết vui sướng, hạnh phúc.

Kí sự IRONMAN 70.3 Cebu 2019 - Chiến đấu với “bầy chuột” trên đảo nhiệt đới la tinh đầy nắng gió - ki su ironman 70 3 cebu 2019 12

Tôi đã hoàn thành 112km của IRONMAN 70.3 Cebu như thế đấy!

Quảng Cáo

Xem tiếp các bài viết trong series: Kí sự IRONMAN 70.3 Cebu 2019

Các bài viết cùng từ khoá IRONMAN 70.3

Các bài viết cùng từ khoá Triathlon

Similar Posts

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments